Blog

  • Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi b:ồ nh:í….

    Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi b:ồ nh:í….

    Tôi là Hương, 33 tuổi, sống ở Hà Nội.

    Bốn năm trước, tôi yêu Minh – một chàng trai hiền lành, khéo léo, làm kế toán trong công ty xây dựng. Chúng tôi cưới sau gần hai năm yêu, sống không dư dả nhưng yên ổn. Khi tôi mang bầu bé Bống, Minh bảo:

    “Em nghỉ làm đi, ở nhà lo cho con. Còn lại để anh lo.”

    Tôi nghe theo, toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình.

    Bốn năm, tôi là người vợ tận tụy, người mẹ chu đáo. Mỗi ngày, tôi thức dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp, đưa con đi lớp, tối chờ chồng về ăn cơm. Dù anh có về muộn, có bảo đi công trình, tiếp khách, tôi vẫn tin tưởng. Người ta bảo phụ nữ khôn không tra điện thoại chồng. Tôi là kiểu như thế – tin là nền móng hôn nhân.

     

    Cho đến một ngày, tôi thấy trong túi quần anh tờ hóa đơn mua sữa bầu, thuốc bổ, váy bầu size L. Tôi không mang thai. Em gái, chị gái anh cũng không ai mang bầu. Linh cảm phụ nữ lên tiếng.

    Tôi bắt đầu theo dõi. Anh nói đi công tác, tôi thuê xe ôm bám theo. Cuối cùng, tôi tìm được phòng trọ ở Định Công – nơi anh ghé đều mỗi tuần.

    Một trưa, khi con đang ở lớp, tôi đến đó. Tôi đứng sau gốc cây gần đó, không gõ cửa. Minh đến, tay bê thùng sữa bầu, bịch trái cây. Cô gái trẻ bụng bầu lùm lùm ra mở cửa. Anh xoa bụng cô ta, hôn trán, cười dịu dàng. Họ vào nhà. Cửa khóa lại.

    Tim tôi như bị xé toạc. Nhưng tôi không làm loạn. Tôi quay xe về nhà, lặng lẽ mở két cất hết tiền tiết kiệm. Nhắn nhóm bạn thân:

    “Tối nay làm đẹp. Tao cần tỉnh táo.”

    Tối đó, chúng tôi ăn hải sản, uống cocktail, tôi massage, làm tóc, làm móng. Khi nhân viên hỏi: “Làm dịp gì vậy chị?” – tôi chỉ cười:

    “Để chuẩn bị bước sang cuộc đời mới.”

    Tối hôm đó, tôi không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ sắp xếp đồ, bỏ hết số tiền tiết kiệm vào túi, in vé máy bay. Rạng sáng hôm sau, tôi cùng con ra sân bay, không một lời báo trước.

    Trên bàn ăn, tôi để lại một mẩu giấy viết tay ngắn gọn:

    “Em đã biết tất cả”

    Tôi không khóa cửa. Không nhắn tin. Không rơi một giọt nước mắt nào.

    Sáng hôm sau, Minh về nhà, cứ nghĩ là vợ đi làm, nhưng khi xem lại camera thì anh thấy vợ con rời đi từ sớm cùng chiế vali mà không nói một lời, tử quần áo đảo lộn, két trống trơn, bếp nguội lạnh… anh hoảng hốt. Và rồi, ánh mắt anh dừng lại trên mảnh giấy nhỏ bên bàn ăn.

    “Em đã biết tất cả.”

    Câu chữ như một lưỡi dao lạnh xuyên thẳng ngực.

    Minh không tin nổi. Anh ngồi sụp xuống ghế, tay run run, miệng lẩm bẩm:

    “Không thể nào… Cô ấy biết từ khi nào? Sao cô ấy không nói gì?”

    Anh gọi, nhắn tin, không ai hồi âm. Cảm giác bất an bủa vây lấy anh – không phải chỉ vì mối quan hệ ngoài luồng sụp đổ, mà vì người vợ dịu dàng, người mẹ của con anh… đã im lặng rời đi, không một tiếng oán trách.

    Một tuần sau, khi Minh vẫn đang cố liên lạc với tôi để giải thích, để mong được tha thứ, thì cú sốc thứ hai ập đến.

    Anh đến phòng trọ như mọi lần – nhưng lần này, cửa không mở. Chủ nhà bảo:

    “Cái cô bầu kia hôm trước dọn đi rồi. Còn cãi nhau um sùm với một thằng khác – bảo là cha ruột đứa bé.”

    Minh ch: ết đứng.

    Hôm sau, chính “người đàn ông kia” đến tìm anh ở công ty, tát thẳng mặt anh và quát:

    “Anh là gì mà dám đụng vào con tôi? Nó mang thai với tôi! Anh tưởng mình là cha đứa bé à? Tỉnh lại đi!”

    Minh bàng hoàng. Mọi thứ trong đầu anh sụp đổ. Hình ảnh cô gái anh từng chiều chuộng, yêu thương… giờ hóa ra là kẻ dối trá. Bao nhiêu tháng trời anh sống trong ảo tưởng, đi ngoại tình, dối vợ, phản bội con – để rồi cuối cùng, lại bị lừa một cú đau điếng.

    …Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

    Tôi cứ nghĩ Minh đã nếm đủ đắng cay – vợ, con rời đi, mất danh tiếng. Nhưng rồi, cú lừa lớn nhất mới dần lộ ra.

    Một buổi chiều, Minh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ người quen cũ – chủ một cửa hàng mỹ phẩm nhỏ. Anh ta hỏi:

    “Cái Linh bảo cậu góp vốn mở spa với nó, giờ bên mình chờ thanh toán nốt hợp đồng, không liên lạc được. Sao rồi?”

    Minh ngơ ngác. “Góp vốn? Hợp đồng gì?”

    Người kia gửi cho anh xem hợp đồng đặt cọc 120 triệu đồng – ghi tên anh rõ ràng, có cả ảnh Linh mang giấy tờ đến giao dịch. Mọi thứ rành rành. Số tiền ấy, chính Minh đã chuyển cho Linh cách đây hai tháng, sau khi nghe cô ta thủ thỉ:

    “Anh tin em đi, mở cái spa nhỏ xinh, lời lắm. Em không muốn sống bám anh mãi. Chúng ta cần có gì đó riêng, em muốn độc lập, cho con mình một tương lai…”

    Khi đó, Minh mềm lòng. Anh rút tiền tiết kiệm, thậm chí vay thêm bạn bè, gửi cho cô ta mà chẳng cần hợp đồng ràng buộc. Tất cả chỉ vì hai chữ “tin tưởng”.

    Nhưng giờ, tiền mất, người cũng trốn đi. Spa thì chưa từng được mở. Và chồng tôi – kẻ đã nghĩ mình khôn ngoan, bản lĩnh – cuối cùng chỉ là một kẻ đáng thương bị dắt mũi bởi lời mật ngọt.

    Minh gọi cho tôi liên tục sau khi bị lừa t: ình, l: ừa t:tiền. Tôi do dự rồi nghe. Giọng anh hốt hoảng:

    “Hương… em về ngay được không?… Anh… anh bị lừa rồi!”

    Tôi im lặng. Anh nức nở:

    “Cái Linh… nó không mang thai con anh… Nó lừa anh! Thằng bé không phải máu mủ anh… Hôm nay anh tận mắt thấy người đàn ông khác đến tìm nó, nói là bố đứa bé… Cãi nhau ầm ĩ, anh vỡ lẽ hết rồi…”

    Tôi không biết cảm xú lúc đó của mình thế nào. Là hả hê, hay không cảm xúc… Sự thật giống một cú tát vào niềm tin mù quáng của chính anh.

    Anh kể như trút: Linh bảo cần tiền đầu tư làm ăn, tiền dưỡng thai, cần anh chăm sóc, hứa sẽ cưới sau khi sinh. Minh đã chuẩn bị sẵn lễ cưới lén tôi. Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ. Người đàn ông kia bảo anh là “kẻ ngu ngốc nuôi con tu hú”.

    Minh gào lên trong điện thoại:

    “Anh sai rồi! Anh mất tất cả! Công ty đình chỉ, người thân quay lưng, Linh dọn đi biệt tích… Anh chỉ còn em và con thôi… Em ơi, tha thứ cho anh…”

    Tôi cúp máy. Không nói một lời.

    Không phải vì tôi không đau. Mà vì tôi hiểu: Anh không chỉ phản bội tôi – anh phản bội chính con đường làm chồng, làm cha. Anh không xứng đáng với giọt nước mắt của tôi nữa.

    Tôi cùng con sống 5 ngày ở Đà Nẵng – không phải nghỉ dưỡng mà là hồi sinh. Khi con hỏi:

    “Mẹ ơi, mẹ không vui à?”

    Tôi ôm con, đáp khẽ:

    “Mẹ đang học cách mạnh mẽ. Cần thời gian một chút thôi.”

    Trở về Hà Nội, tôi thuê căn hộ nhỏ, tìm công việc mới mức lương vừa đủ sống. Tôi bán hàng online thêm buổi tối.

    Minh vẫn liên lạc. Gửi tiền, đứng trước nhà nhìn con. Có hôm anh van xin:

    “Em có thể tha thứ không?”

    Tôi nhẹ nhàng:

    “Tha thứ thì được. Nhưng quay lại thì không.”

    “Anh mất hết rồi… chỉ còn em và con.”

    Tôi cười, buồn nhưng tỉnh táo:

    “Vậy thì giữ lấy con. Em không còn là ‘của anh’ nữa.”

    Một năm sau, tôi ổn định hơn. Mở cửa hàng nhỏ bán mỹ phẩm, học thêm quản lý tài chính. Bống lớn, khỏe mạnh, hay cười. Tôi tham gia hội mẹ đơn thân – những người phụ nữ kiên cường.

    Một hôm, tin nhắn đến:

    “Nếu được quay lại… anh sẽ không chọn Linh. Anh sai. Anh biết ơn vì em không đạp anh xuống tận cùng.”

    Tôi đọc, không đáp.

    Hạnh phúc không nằm ở việc giữ được người đàn ông bên mình.

    Hạnh phúc là biết rõ khi nào nên buông để cứu lấy chính mình.

    Tôi từng bị phản bội. Từng đau tưởng chết. Nhưng tôi đã sống lại. Không phải vì tôi mạnh mẽ – mà vì tôi không còn lựa chọn nào khác.

    Giờ đây, tôi là mẹ của một thiên thần nhỏ. Là chủ của cuộc đời mình. Và là minh chứng rằng: Phụ nữ – khi bước ra khỏi bóng tối – luôn có thể tỏa sáng.

  • Buổi trưa, khi tôi đang chỉnh lại khăn voan trong phòng, chờ đợi nhà trai tới đón dâu, thì tiếng la thất thanh vọng lên từ dưới sân

    Buổi trưa, khi tôi đang chỉnh lại khăn voan trong phòng, chờ đợi nhà trai tới đón dâu, thì tiếng la thất thanh vọng lên từ dưới sân

    Đúng lúc ấy thì nhà trai đến, tuy không chứng kiến hết nhưng chỉ cần nhìn là cũng có thể đoán được.

    32 tuổi, từng một lần đò, không con cái, và hôm nay là ngày tôi tái hôn. Nhà rạp dựng từ hôm qua, tiếng nhạc tưng bừng, mẹ tôi cười mà mắt hoe đỏ. Bà nói nhỏ vào tai tôi: “Người ta có một lần mặc áo cưới, con thì hai. Lần này thì phải hạnh phúc, bình an nhé”.

    Tôi gật đầu. Người đàn ông tôi sắp lấy – anh Khánh – hiền lành, tử tế, hơn tôi 5 tuổi, chưa từng vợ con. Anh nói không cần quá khứ tròn trịa, chỉ cần hiện tại đừng giấu giếm nhau. Vậy mà tôi đã giấu. Tôi đã không nói rằng chồng cũ của tôi, Hoàng, từng nói một câu trước khi ký đơn ly hôn: “Nếu em lấy chồng khác, tôi thề sẽ không để yên”.

    Có thể là hình ảnh về 7 người và đám cưới

    Lúc đó tôi tưởng anh nói cho có. Chúng tôi ly hôn sau 3 năm sống như hành hạ nhau. Hoàng ghen tuông, kiểm soát, cấm tôi đi làm, cấm bạn bè, cấm cả về quê thăm mẹ. Khi tôi dọn đi, anh đập vỡ gương phòng ngủ, máu chảy đầy tay mà vẫn cười: “Em giỏi lắm, cứ chạy đi”.

    Buổi trưa, khi tôi đang chỉnh lại khăn voan trong phòng, chờ đợi nhà trai tới đón dâu, thì tiếng la thất thanh vọng lên từ dưới sân. Cô bạn thân của tôi chạy vào, mặt không còn giọt máu. Cô chỉ nói đúng một câu khiến tôi thót tim: Chồng cũ tôi đến rồi, tay cầm dao, đập phá mọi thứ.

    Vào ngày tôi tái hôn, chồng cũ xuất hiện đúng như câu anh ta từng thề hứa khi ly hôn- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi lao xuống giữa lúc mọi người đang hỗn loạn. Hoàng đứng giữa sân, tóc rối bù, ánh mắt như người mất trí. Xung quanh là vài chiếc ghế nhựa ngã nhào. Anh ta la hét, đập bàn, lớn tiếng buộc tội tôi phá hoại đời anh, cướp hết mọi thứ của anh, rồi lại dửng dưng đi lấy người khác như chưa từng có cuộc hôn nhân nào tồn tại.

    Tôi đứng đó, giữa bộ váy cưới trắng muốt và sự nhục nhã ê chề. Mọi người nhìn nhau, bàn tán, xôn xao, có vài người là anh họ tôi thì định xông vào kéo Hoàng đi nhưng lúc đó Hoàng như lên cơn, khiến các anh không thể tiếp cận, mẹ tôi thì ngồi sụp xuống nền nhà, tay ôm lấy đầu.

    Đúng lúc ấy thì nhà trai đến, tuy không chứng kiến hết nhưng chỉ cần nhìn là cũng có thể đoán được. Khánh đứng chắn trước tôi, gương mặt trầm lặng đến lạnh lùng. Hoàng nhìn anh như nhìn một kẻ thù. Hai người đàn ông đứng cách nhau chỉ vài bước, nhưng không khí như nghẹt thở. Khánh nói: “Anh đừng làm khổ cô ấy nữa. Như thế chưa đủ hả, anh còn muốn gì hả?”.

    Có thể là hình ảnh về 7 người và đám cưới

    Khi tôi tưởng Hoàng sẽ lao đến đánh Khánh thì may mắn công an đến.

    Lúc mọi thứ lắng xuống, hôn lễ được tổ chức một cách nhanh nhất có thể rồi tôi lên xe hoa, theo Khánh về nhà anh. Tôi không biết sau này Hoàng có gây khó dễ cho tôi nữa không? Tôi cũng không biết nhà chồng sẽ đánh giá như thế nào về tôi khi đúng ngày cưới lại xảy ra chuyện này?

  • Một b//i kị//ch gia đình – một người cha già lặng lẽ giữ lấy tình yêu và nỗi đa//u suốt cả đời.

    Một b//i kị//ch gia đình – một người cha già lặng lẽ giữ lấy tình yêu và nỗi đa//u suốt cả đời.

    Những Bao Tải Bí Ẩn

    Ở ngôi làng nhỏ ngoại ô, người ta ai cũng biết cụ Khải – người đàn ông 69 tuổi, dáng gầy, lưng hơi còng nhưng đôi mắt lúc nào cũng sáng. Cụ sống một mình trong căn nhà ba gian lợp ngói, vợ mất từ lâu, con cái thì tha hương không mấy khi về. Cả đời cụ Khải chỉ gắn với ruộng đồng, sau này khi sức yếu, cụ chuyển sang trồng cây cảnh bán cho khách qua đường.

    Một tuần, cụ Khải đều đặn ghé cửa hàng vật liệu xây dựng ở đầu làng mua một bao tải. Cụ bảo với chủ cửa hàng:

    – Tôi mua để đựng đất, trồng cây.

    Nghe cũng hợp lý, bởi ai cũng thấy cụ hay bới đất, vun gốc cho những chậu cảnh trước sân. Nhưng lạ một điều, hết tuần này sang tuần khác, số bao tải cụ mua cứ tăng dần. Một tuần, rồi hai, rồi ba… cho đến khi cả ba tháng, cụ đã mua tới mười một bao tải.

    Bà Hòa – chủ cửa hàng, vốn tinh mắt, thỉnh thoảng vẫn lẩm bẩm với chồng:

    – Ông cụ già rồi, trồng mấy cái cây cảnh thì cần gì nhiều bao tải thế nhỉ?

    Chồng bà cười xòa, bảo kệ. Nhưng đến hôm ấy, trời chiều âm u, gió rít từng cơn báo hiệu mưa bão. Cụ Khải lại xuất hiện, dáng đi vội vã. Ngoài bao tải, cụ còn mua thêm một sợi dây xích to bản và một chiếc búa tạ nặng trịch.

    – Ủa cụ, mua để làm gì thế? – bà Hòa hỏi.

    Cụ chỉ cười nhạt:

    – Việc nhà thôi, cô đừng quan tâm.

    Ánh mắt cụ thoáng qua một tia gì đó, lạnh lẽo khiến bà Hòa dựng tóc gáy. Linh cảm có điều chẳng lành, bà vội vàng gọi điện cho công an xã.


    Cánh Cửa Bị Phá

    Tối hôm đó, mưa bão ập xuống dữ dội. Khi công an đến nơi, căn nhà cụ Khải đóng chặt, cửa then cài từ trong. Họ gọi mãi, chẳng thấy động tĩnh. Cuối cùng, phải dùng xà beng phá cửa.

    Cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều sững sờ.

    Trong căn nhà tối tăm, mùi ẩm mốc xộc lên nồng nặc. Trên nền đất, những bao tải xếp thành hàng ngay ngắn. Một vài bao đã buộc chặt, loang lổ vết ẩm đỏ như máu. Sợi dây xích và chiếc búa còn vương bên góc tường.

    Cụ Khải ngồi ở giữa, hai tay run run, ánh mắt thất thần. Trước mặt cụ là tấm ảnh cũ của một người phụ nữ – vợ cụ.

    – Cụ làm gì thế này? – một công an bước đến hỏi.

    Cụ bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào của một người đàn ông già nua bị dồn đến bước đường cùng.

    – Tôi… tôi không định giết ai. Tôi chỉ… muốn giữ lại ký ức…


    Sự Thật Phơi Bày

    Khi mọi người kiểm tra kỹ, bên trong những bao tải kia không phải xác người như bà Hòa từng run rẩy nghĩ, mà là… xương cốt. Những mảnh xương khô, được gói ghém sơ sài trong tấm vải cũ.

    Cả làng náo loạn. Tin đồn lan ra như lửa gặp gió: “Cụ Khải là kẻ giết người hàng loạt”, “Mấy chục năm nay cụ sống cô độc để che giấu tội ác”…

    Nhưng rồi, sự thật được điều tra rõ ràng. Đó không phải xương người lạ. Đó là hài cốt của vợ cụ – bà Mai – và của hai đứa con trai đã mất trong trận bom năm xưa.

    Ngày ấy, bom Mỹ dội xuống làng, vợ con cụ chết ngay trước mắt. Cụ chôn cất vội vàng sau vườn, rồi năm tháng qua đi, chẳng mấy ai còn nhắc lại. Nhưng mỗi khi mưa gió, nước tràn, đất xói mòn, cụ sợ mộ bị cuốn đi. Cụ quyết định đào lên, gom hài cốt, cẩn thận bỏ vào bao tải, để trong nhà, chờ dịp đưa ra nghĩa trang chung.

    Cụ mua dây xích để khóa cửa, sợ kẻ xấu xâm nhập. Cái búa là để phá nền đất, làm chỗ xây bàn thờ mới.

    – Tôi chỉ muốn họ được ở cạnh tôi, không bị thất lạc nữa… – cụ Khải nghẹn giọng trước mặt công an.


    Mâu Thuẫn Gia Đình

    Nghe tin, hai người con còn sống – giờ đã ở thành phố – vội vàng trở về. Họ đỏ mặt vì xấu hổ, vừa trách, vừa thương cha.

    – Sao bố không nói với chúng con? – người con cả bật khóc. – Bố giữ một mình thế này, dân làng hiểu lầm, bố khổ sở lắm đúng không?

    Cụ Khải chỉ cười buồn:

    – Các con có gia đình riêng, có cuộc sống riêng. Bố sợ làm phiền. Cả đời bố quen chịu đựng một mình rồi.

    Lời cụ nói khiến hai người con nghẹn lại. Họ chợt nhận ra bao năm nay, vì mải mê làm ăn, họ đã bỏ mặc cha già với những nỗi đau âm ỉ không bao giờ nguôi.


    Hồi Kết

    Vụ việc khép lại, công an minh oan cho cụ. Nhưng cái nhìn của dân làng thì khó xóa hết những lời đồn ác ý. Chỉ có bà Hòa – người từng báo công an – tìm đến, nắm lấy tay cụ:

    – Cụ tha lỗi cho tôi. Tôi lo xa quá… nhưng cũng may, nhờ vậy mà mọi người mới biết nỗi khổ của cụ.

    Cụ gật đầu, mắt rưng rưng.

    Vài tháng sau, mộ phần của vợ con cụ được đưa về nghĩa trang, xây cất đàng hoàng. Cụ Khải chuyển đến sống cùng con trai cả ở thành phố. Nhưng mỗi khi chiều xuống, cụ vẫn nhớ ngôi nhà cũ, nhớ những bao tải nặng trĩu mà cụ từng ôm ấp như ôm ký ức đời mình.

    Câu chuyện về “ông cụ mua bao tải” dần trở thành giai thoại trong làng. Người ta không còn thì thầm nghi ngờ nữa, mà mỗi lần nhắc lại, ai nấy đều rưng rưng: đó không phải là tội ác, mà là một bi kịch gia đình – một người cha già lặng lẽ giữ lấy tình yêu và nỗi đau suốt cả đời.


    Thông điệp nhân văn

    Cuộc đời có những bí mật nếu không được sẻ chia sẽ biến thành gánh nặng khủng khiếp. Cụ Khải giữ trong lòng nỗi đau mất vợ con gần nửa thế kỷ, đến mức hành động tưởng như kỳ lạ, nguy hiểm. Nhưng thực chất, đó là tình thương, là nỗi ám ảnh chiến tranh chưa bao giờ nguôi.

    Con cái vì mải lo toan mà bỏ quên cha mẹ. Đến khi phát hiện thì cha đã gần đất xa trời. Sự xa cách ấy, đôi khi chính là bi kịch lớn nhất của một gia đình.

  • Thằng con đi làm công trình trên bản bị cô gái dân tộc bỏ b-ù;a đòi lấy bằng được, tôi tìm thầy giải bằng mọi cách đều công cốc, cắ/n ră/ng phải tổ chức đám cưới thì mới bẽ bàng phát hiện ra nhà thông gia chính là…

    Thằng con đi làm công trình trên bản bị cô gái dân tộc bỏ b-ù;a đòi lấy bằng được, tôi tìm thầy giải bằng mọi cách đều công cốc, cắ/n ră/ng phải tổ chức đám cưới thì mới bẽ bàng phát hiện ra nhà thông gia chính là…


     

    Thằng con đi làm công trình trên bản bị cô gái dân tộc bỏ b-ù;a đòi lấy bằng được, tôi tìm thầy giải bằng mọi cách đều công cốc, cắ/n ră/ng phải tổ chức đám cưới thì mới bẽ bàng phát hiện ra nhà thông gia chính là…

     


    Tôi có thằng con trai một, tên Hùng, học hết cấp 3 thì theo người quen lên miền núi làm công trình. Mới đi chưa đầy 2 tháng, bỗng gọi về với giọng thẫn thờ, như người mộng du:

    — Mẹ… con gặp được người con muốn cưới…
    — Cô ấy là người Dao đỏ… đẹp lắm… con bỏ hết để ở lại đây rồi.

    Tôi chết sững. Một thằng trai phố như nó, bình thường gái tân thời tán chưa chắc gật, giờ lại mê mẩn một cô gái bản chưa từng gặp?

    Tôi tức tốc khăn gói lên bản. Vừa đến nơi đã thấy nó đứng chờ với đôi mắt đỏ hoe như thiếu ngủ lâu ngày. Mặt thì ngơ ngác, tay nắm chặt tay một cô gái nhỏ người, ánh mắt vừa dữ vừa mơ hồ như thôi miên.

    Tôi cố kéo nó về, nó không về. Gặng hỏi vì sao, nó chỉ lặp lại:

    — Con yêu cô ấy… không thể xa được… không thể…

    Tôi sinh nghi, nghi có bùa.

    Mấy ông thợ cùng công trình lén bảo:

    — Đúng rồi chị ơi, trong bản này mấy cô gái biết bỏ “bùa yêu” mạnh lắm. Chỉ cần cho vào chén rượu hay sợi tóc là dính suốt đời…

    Tôi cuống cuồng chạy đi tìm thầy, hết người vùng trên xuống thầy nổi tiếng dưới phố. Giải hết bùa này đến bùa kia, làm đủ lễ, xông đủ thuốc, thằng Hùng vẫn dính như keo. Đến cả một ông thầy bảo:

    — Bà ơi… đây không còn là bùa thường nữa rồi. Nó là nghiệp nợ từ kiếp trước đấy!

    Tôi gần phát điên.

    Cuối cùng, theo lời người già trong bản:

    — Chỉ có một cách: tổ chức cưới. Lập bàn thờ, thành vợ thành chồng, thì vòng bùa mới hết linh được.

    Tôi đành cắn răng đồng ý.
    Đám cưới tổ chức đơn sơ giữa núi rừng, thằng con tôi cười như chưa từng biết đến nỗi khổ. Còn tôi thì bụng cứ nơm nớp, không yên.

    Đến hôm dạm ngõ, tôi mới được dẫn đến nhà gái chính thức.

    Vừa bước vào, tôi chết đứng.

    Người đàn ông ngồi giữa nhà sàn, cầm chén rượu mời tôi – chính là người năm xưa từng là chồng tôi trong một mối tình lén lút trên vùng cao, bỏ tôi khi tôi mới 19 tuổi, và… chưa kịp sinh đứa con chung.

    Ông ta nhìn tôi, sững lại. Rồi nói nhỏ, giọng khàn:

    — Không ngờ… cô là mẹ thằng Hùng… Vậy thì… cái Mai – vợ nó bây giờ… chính là… con gái của tôi với người vợ sau.

    Tôi tái mặt. Còn ông ấy thì run tay, rượu đổ đầy mâm.

    Cái Mai – vợ thằng Hùng – vừa là người yêu… vừa là con gái cùng cha khác mẹ với nó.

    Bẽ bàng. Choáng váng. Không một ai trong chúng tôi biết. Không một ai dám nói ra.

    Tôi hoảng loạn kéo con về. Nhưng giờ, lời nguyền đã thành: cưới rồi – vợ chồng rồi – không thể gỡ.

    Một tháng sau…

    Cả hai vợ chồng vẫn sống bình yên trên bản. Họ yêu nhau thật lòng. Còn tôi, mỗi đêm mất ngủ, chỉ biết nhìn lên trần nhà mà tự hỏi:

    “Có khi… cái bùa duy nhất họ dùng… là tình yêu mà tôi không hiểu nổi.”

  • Tôi đang nghĩ: “Mọi thứ suôn sẻ rồi.” nhưng chỉ sau vài ly rư;;ợu, tình hình đổi khác.

    Tôi đang nghĩ: “Mọi thứ suôn sẻ rồi.” nhưng chỉ sau vài ly rư;;ợu, tình hình đổi khác.

    Tối hôm ấy, tôi háo hức lạ thường. Sau gần hai năm yêu nhau, cuối cùng tôi cũng mời được bố mẹ vợ tương lai đi ăn tối, cùng ngồi chung bàn với bố mẹ tôi. Tôi tin đây sẽ là bước ngoặt quan trọng để chúng tôi tính chuyện trăm năm.

    Bàn tiệc trong nhà hàng sáng rực. Mẹ tôi cẩn thận chọn chỗ ngồi, rót rượu, nở nụ cười xã giao. Bố tôi thì ít nói, chỉ gật đầu chào hỏi. Bố mẹ người yêu tôi hòa nhã, bắt chuyện nhẹ nhàng. Không khí ban đầu khá ấm cúng.

    Tôi đang nghĩ: “Mọi thứ suôn sẻ rồi.” Nhưng chỉ sau vài ly rượu, tình hình đổi khác.

    Bố mẹ vợ tương lai kể chuyện con gái từ nhỏ vốn chăm ngoan, học giỏi. Mẹ tôi bất ngờ chen ngang, giọng đanh lại:
    – Con trai tôi cũng đâu kém. Nhà tôi còn có điều kiện, không phải dựa vào nhà gái đâu.

    Không khí bàn ăn khựng lại. Tôi lén liếc, thấy mặt người yêu tái đi. Tôi định lên tiếng xoa dịu, thì bất ngờ mẹ tôi dưới gầm bàn đá mạnh vào chân tôi, như ra hiệu “im ngay, ngồi cho ngoan.”

    Cơn nhói đau lan khắp người, nhưng cái đau trong lòng còn lớn hơn. Tôi không tin mẹ có thể hành xử như vậy trong bữa ăn quan trọng này.

    Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi mỉm cười gượng gạo. Nhưng mẹ tôi tiếp tục nói những lời mỉa mai:
    – Con gái thời nay, cái bằng cấp chẳng nuôi nổi gia đình. Quan trọng là đẻ con, chăm lo chồng con. Nhà tôi chỉ cần dâu ngoan, không cần sĩ diện.

    Bố mẹ người yêu lặng thinh, cố nhẫn nhịn. Người yêu tôi cúi gằm mặt, nước mắt rưng rưng.

    Bữa ăn kết thúc trong im lặng nặng nề. Trên đường về, mẹ tôi hậm hực:
    – Con gái người ta thì có gì ghê gớm. Nhà này phải biết giữ thể diện, không thì bị coi thường!

    Tôi siết chặt vô lăng, lòng dậy sóng. Tới nhà, mẹ chưa kịp cởi áo khoác, tôi dằn từng chữ:
    – Mẹ, con quyết rồi. Nếu mẹ không tôn trọng cô ấy, con sẽ tự lập, ra riêng.

    Căn phòng như nổ tung. Mẹ tôi hét lên:
    – Mày dám chống lại tao vì một đứa con gái à?

    Bố tôi lặng lẽ châm thuốc, thở dài:
    – Bà vừa thôi. Con nó lớn rồi, để nó quyết.

    Mẹ tôi trừng mắt nhìn cả hai, rồi bật khóc:
    – Tôi nuôi nó lớn từng này, giờ nó bỏ tôi để đi theo gái!

    Những ngày sau, mâu thuẫn gia đình bùng nổ dữ dội. Người yêu tôi đề nghị chia tay vì không chịu nổi áp lực. Nhưng tôi nắm chặt tay cô, khẳng định:
    – Anh sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần em tin anh.

    Tôi chuyển ra thuê nhà trọ, bắt đầu cuộc sống tự lập. Mẹ tôi giận, cắt đứt liên lạc. Bố tôi thỉnh thoảng lén gọi, khuyên nhủ:
    – Cố giữ hạnh phúc, rồi mẹ con sẽ hiểu.

    Một năm sau, tôi và cô ấy làm đám cưới đơn giản. Bố tôi lặng lẽ đến, còn mẹ tôi thì không. Trong ngày cưới, tôi vừa hạnh phúc vừa chua xót.

    Thời gian trôi, chúng tôi có con đầu lòng. Ngày mẹ đến bệnh viện, nhìn đứa bé đỏ hỏn, bà bật khóc:
    – Con trai, mẹ sai rồi. Mẹ sợ mất con, nên mới cư xử hồ đồ.

    Tôi nhìn vợ, nhìn con, rồi quay sang mẹ:
    – Con không giận. Nhưng mong từ nay mẹ học cách tôn trọng, thay vì áp đặt.

    Mẹ gật đầu, nước mắt chan hòa. Vợ tôi im lặng, rồi khẽ đặt con vào tay bà. Cái ôm run rẩy giữa ba thế hệ đã xóa nhòa hằn thù.

    Bi kịch từng khiến gia đình suýt tan nát, cuối cùng lại thành bài học: Yêu thương không thể đi cùng với áp đặt. Chỉ khi biết nhường nhịn, thấu hiểu, người ta mới thực sự là một gia đình.

  • Đêm mưa bão, tôi bị chồng để mặc giữa cao tốc, đang không biết trú nhờ ở đâu thì 1 chiếc xe sang dừng lại cưu mang

    Đêm mưa bão, tôi bị chồng để mặc giữa cao tốc, đang không biết trú nhờ ở đâu thì 1 chiếc xe sang dừng lại cưu mang

    Vết Bớt Trong Đêm Mưa

    Trời đêm mưa bão, gió quất mạnh vào cửa kính, sấm chớp loé sáng cả một đoạn cao tốc. Tôi ôm chặt đứa con trai ba tuổi trong lòng, cố giữ cho nó khỏi lạnh. Nhưng cái lạnh thật sự lại không đến từ mưa gió, mà từ lời chồng tôi – Quang – lạnh lùng vang lên giữa cơn giông:

    – Cô cút xuống xe ngay! Tôi không muốn nhìn mặt hai mẹ con cô nữa!

    Tôi chết lặng. Nước mắt lẫn nước mưa làm nhòe đi tầm nhìn. Mới vài năm trước thôi, anh còn là người hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Giờ đây, trên đoạn cao tốc tối om, anh lại nỡ lòng đẩy vợ con xuống như kẻ xa lạ.

    – Anh… ít ra cũng nghĩ đến con chứ? – Tôi run run cầu xin.

    Quà tặng mẹ chồng

    Quà tặng chồng

     

    Nhưng Quang gạt phăng:

    – Con? Nó có phải con tôi hay không còn chưa chắc! Đừng mong bám lấy tôi để sống sung sướng nữa. Xuống xe!

    Tiếng chốt cửa bật mở. Tôi run rẩy ôm con bước xuống. Cánh cửa đóng sầm lại, chiếc xe lao đi, để mặc hai mẹ con tôi trong mưa bão, giữa cao tốc vắng người.


    Tôi gắng dắt con men theo lề đường, chân ngập trong nước mưa. Đứa bé run rẩy, mắt lim dim. Tôi tuyệt vọng, chỉ biết thầm cầu xin một phép màu.

    Và rồi, trong màn mưa xám xịt, ánh đèn pha ô tô chiếu rọi. Một chiếc xe sang màu đen dừng ngay trước mặt chúng tôi. Cửa xe bật mở, giọng một người đàn ông vang lên:

    – Chị kia! Trời mưa thế này, sao lại bế con đi giữa cao tốc? Lên xe mau!

    Không còn cách nào khác, tôi ôm con bước lên. Ghế da ấm áp khiến nước mắt tôi trào ra.

    Người đàn ông đưa cho tôi chiếc khăn:
    – Lau cho thằng bé đi, nó lạnh tím tái rồi.

    Tôi gật đầu, cởi quần áo ướt cho con. Khi vén ống quần nhỏ, một vết bớt màu đỏ rực hiện ra ở chân trái. Người tài xế thoáng nhìn, bỗng khựng lại.

    Mặt ông tái mét, đôi mắt mở to, tay run run cầm điện thoại:

    – Trời ơi… không thể nào!

    Rồi ông lập tức bấm số, giọng run rẩy:

    Quà tặng mẹ chồng

     

    – Thưa bà, tôi… tôi vừa gặp một đứa bé. Trên chân nó có vết bớt y hệt… đúng, y hệt như cậu chủ năm xưa!

    Tôi sững sờ. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra.


    Chiếc xe đưa chúng tôi đến một biệt thự sáng đèn. Người đàn bà khoảng ngoài năm mươi chạy ra, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa rạng rỡ. Bà lao đến, ôm chặt đứa bé trong vòng tay, khóc nấc:

    – Trời ơi, vết bớt này… không thể nhầm lẫn. Đây chính là cháu nội của tôi!

    Tôi choáng váng. Người phụ nữ ấy chính là mẹ ruột của Quang. Tôi mới chỉ gặp bà vài lần vì bà định cư ở nước ngoài. Hóa ra, chiếc vết bớt ấy là đặc điểm di truyền, chỉ dòng máu nhà họ mới có.

    Quà tặng mẹ chồng

     

    Bà nhìn tôi, nước mắt lăn dài:
    – Con ơi, bao lâu nay Quang nó hồ đồ, nghi ngờ, rồi bạc bẽo với mẹ con con. Nhưng sự thật đây rồi. Đứa bé này chính là máu mủ nhà ta.

    Tôi nghẹn ngào, chẳng biết nên vui hay nên khóc.


    Ngay sáng hôm sau, Quang bị gọi đến biệt thự. Vừa bước vào, anh ngạc nhiên khi thấy mẹ và con trai mình.

    – Mẹ… sao mẹ về đột ngột vậy?

    Bà giận dữ tát thẳng vào mặt anh:
    – Thằng bất hiếu! Mày dám nghi ngờ vợ con, dám bỏ mặc cháu tao giữa cao tốc trong đêm mưa bão? Nếu hôm qua không có người cứu, mày đã gián tiếp giết chết máu mủ nhà này rồi!

    Quà tặng mẹ chồng

     

    Quang tái mặt, ấp úng:
    – Con… con tưởng…

    – Tưởng gì? – Bà gằn từng chữ. – Vết bớt này là minh chứng rõ ràng nhất. Nó chính là giọt máu của mày!

    Quang quỳ sụp xuống, khóc như mưa. Nhưng tôi chỉ nhìn anh lạnh lùng. Những giọt nước mắt muộn màng đó, làm sao xoá được đêm mưa kinh hoàng khi tôi và con suýt bỏ mạng?


    Từ hôm đó, tôi quyết định rời bỏ Quang. Mẹ anh thương tôi, khuyên tôi ở lại biệt thự sống cùng bà. Nhưng tôi chỉ xin bà giúp đỡ một thời gian, rồi ra ngoài tự lập. Tôi không muốn sống dựa dẫm vào gia sản, càng không muốn dính dáng đến người đàn ông đã từng nhẫn tâm đuổi mẹ con tôi xuống xe.

    Quà tặng mẹ chồng

     

    Quang cố níu kéo, hứa hẹn thay đổi, nhưng trong lòng tôi, niềm tin đã chết. Tình yêu, khi đã bị phản bội bởi sự tàn nhẫn, thì không thể hồi sinh.


    Nhiều năm sau, tôi mở một cửa hàng nhỏ, nuôi con khôn lớn. Mỗi khi mưa bão kéo đến, tôi lại nhớ về đêm định mệnh ấy – đêm tôi mất chồng, nhưng cũng tìm lại được sự thật và lòng kiêu hãnh của chính mình.

    Còn Quang, tôi nghe nói anh vẫn lẻ bóng. Anh sống trong day dứt, đến thắp hương xin lỗi vợ con cũ vào ngày giỗ mẹ. Nhưng quá khứ không thể quay lại.

    Đứa con trai lớn lên mạnh mẽ, thừa hưởng vết bớt – minh chứng cho dòng máu nhà họ. Nhưng với tôi, vết bớt ấy còn nhắc nhớ một bài học cay đắng:

    Quà tặng chồng

    Quà tặng mẹ chồng

     

    Trong gia đình, bi kịch lớn nhất không phải nghèo khó, mà là khi lòng tin bị phản bội. Và đôi khi, chính trong cơn giông bão, con người mới nhận ra ai thật sự xứng đáng được gọi là người thân.

  • Con gái út mất tích từ năm 1995, cả nhà lập bàn thờ cú-ng gi;/ỗ hàng năm, vậy mà 28 năm sau nó trở về, mang theo vali toàn là tiền

    Con gái út mất tích từ năm 1995, cả nhà lập bàn thờ cú-ng gi;/ỗ hàng năm, vậy mà 28 năm sau nó trở về, mang theo vali toàn là tiền

    Năm 1995, con gái út mới 16 tuổi, một buổi sáng đạp xe đi học rồi biệt tích không tung tích. Cả gia đình đổ xô đi tìm, dán ảnh khắp nơi, báo công an nhưng tuyệt nhiên không có tin tức. Sau nhiều năm vô vọng, cha mẹ đành lập bàn thờ, hằng năm đến ngày mất tích lại làm giỗ, nước mắt chan cơm.

    Hai mươi tám năm trôi qua… Cha tóc bạc trắng, mẹ lưng còng, con gái lớn đã có cháu bồng. Cả họ ai cũng tin rằng con gái út đã thành người thiên cổ.

    Ấy vậy mà một chiều mưa, cả nhà choáng váng khi thấy một chiếc taxi dừng trước cổng, bước xuống là một người phụ nữ trung niên, dáng dấp hao hao… Chính là con gái út!

    Trên tay chị là chiếc vali nặng trĩu, vừa mở ra đã thấy toàn là tiền mặt và giấy tờ bất động sản. Mẹ òa khóc, cha run rẩy tưởng như gặp lại người từ cõi chết trở về. Cả xóm ùa đến xem, ai cũng mừng rỡ.

    Nhưng ngay khi mọi người còn chưa hết xúc động, chị lạnh lùng buông câu đầu tiên:

    – “Con không về để đoàn tụ. Con về… để đòi lại tất cả những gì của con, mà cha mẹ đã cúng giỗ suốt 28 năm qua cho người chết.”

    Cả nhà điếng người. Không khí tang thương phút chốc hóa thành nghẹt thở. Người mẹ khuỵu xuống, nước mắt ràn rụa, còn người cha run bần bật không nói nên lời.

    Người con gái mở vali, trút từng xấp tiền xuống bàn, giọng rắn rỏi:

    – “Bao năm qua, con đã sống trong bóng tối, chịu đủ tủi nhục để có ngày hôm nay. Cha mẹ tưởng mất con, nhưng thật ra… chính cha mẹ đã bỏ rơi con từ ngày ấy. Hôm nay con về, không phải để làm con út hiếu thảo, mà là để tính lại mọi món nợ.”

    Tiếng sấm ngoài trời ầm ầm như xé toạc không gian. Niềm vui đoàn tụ biến thành cơn ác mộng, để lại trong căn nhà cũ kỹ chỉ còn lại sự bàng hoàng, đớn đau, và một vết thương không gì bù đắp nổi.

  • Trong ngày gi:;ỗ ông nội, bố mẹ chồng bỗng tuyên bố để lại toàn bộ tài sản cho con riêng của chồng, tôi ng;;ơ ngác đứng dậy hỏi cả nhà thế phần của con gái tôi thì sao

    Trong ngày gi:;ỗ ông nội, bố mẹ chồng bỗng tuyên bố để lại toàn bộ tài sản cho con riêng của chồng, tôi ng;;ơ ngác đứng dậy hỏi cả nhà thế phần của con gái tôi thì sao

    Hôm đó, ngày giỗ ông nội, cả đại gia đình quây quần đông đủ. Tôi bưng bê dọn dẹp, nghĩ bụng: “Dù gì mình là dâu cả, cũng phải chu toàn.” Nhưng đến bữa cơm, bố mẹ chồng bất ngờ đứng dậy, trịnh trọng tuyên bố:

    – “Toàn bộ đất đai, nhà cửa, tiền tiết kiệm… ông bà quyết định để lại hết cho thằng T., con riêng của chồng con dâu cả.”

    Cả họ ồ lên, người thì gật gù, người thì tấm tắc. Tôi sững người, máu nóng dồn lên mặt, bật dậy hỏi:

    – “Thế… phần của con gái tôi thì sao? Nó cũng là cháu nội của ông bà mà?”

    Ngay lập tức, cả nhà xúm vào, kẻ mỉa mai, người trách móc:

    – “Con gái là cháu ngoại, có họ hàng gì đâu mà đòi?”
    – “Nhà này chỉ tính con trai, cháu gái thì thôi khỏi mơ.”

    Tôi đứng chết lặng, tay run bần bật, nghe từng lời như dao cứa. Đêm đó tôi mất ngủ, nhưng không khóc. Tôi ngồi cả đêm lên kế hoạch.

    Sáng hôm sau, tôi âm thầm mở tiệc, mời hết họ hàng, thông gia và đặc biệt gọi cả trưởng thôn tới chứng kiến. Đến giữa bữa, tôi bình thản mời mọi người im lặng, rồi bước ra thì thầm đúng 3 câu với trưởng thôn.

    Ông gật gù, vỗ bàn một cái khiến cả nhà giật mình. Gương mặt mẹ chồng thoáng chốc tái mét, đỏ bừng rồi trắng bệch. Bà run rẩy đứng lên, móc trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm, lắp bắp:

    – “Mẹ xin lỗi con… Mẹ nóng vội, mẹ sai rồi. Đây, 2 tỷ này mẹ gửi cho cháu. Cháu gái cũng là máu mủ nhà này, mẹ… mẹ lỡ lời…”

    Cả họ há hốc mồm, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

    Hóa ra… 3 câu tôi thì thầm chính là:

    “Bố mẹ chồng tôi từng âm thầm bán 200m² đất hương hỏa để đứng tên cậu con riêng. Tôi giữ đủ giấy tờ, giấy tờ này trưởng thôn cũng từng chứng kiến. Nếu họ còn dám chối bỏ cháu gái, tôi sẽ đưa tất cả ra ánh sáng.”

    Mẹ chồng biết không thể cãi, sợ mang tiếng bất hiếu, sợ con riêng bị cả họ phỉ nhổ, nên đành cắn răng lôi tiền ra dàn xếp.

    Cả nhà bỗng im phăng phắc, chẳng ai dám chê bai con gái tôi thêm một lời. Ngày hôm đó, tôi không rơi một giọt nước mắt nào – chỉ ngẩng cao đầu, nắm tay con gái bước ra khỏi gian bếp, để lại phía sau những ánh mắt ê chề của cả họ.

  • Mẹ vợ ở quê lên chăm cháu, hôm sau đã xách đồ về vì câu nói của con rể

    Mẹ vợ ở quê lên chăm cháu, hôm sau đã xách đồ về vì câu nói của con rể

    Mẹ tôi về rồi, tôi chỉ biết ngồi khóc. Sau khi biết tôi sinh con, mẹ tôi đã thu xếp việc nhà cửa để lên chăm con chăm cháu. Bà mới vừa lên hôm qua thì sáng nay đã xách đồ về.

    Tôi xuất thân ở quê, lấy chồng thành phố. Vì nhà chồng đông người lại có điều kiện nên ngay sau cưới chúng tôi mua nhà ở riêng.

    Chồng tôi về cơ bản là tốt, chỉ có điều anh khá kĩ tính trong cách ăn cách mặc và vô cùng sạch sẽ đôi khi khiến người khác thấy ngại. Làm vợ anh, tôi phải thay đổi khá nhiều, phải bỏ dần tính xuề xòa nhà quê của mình. Nhưng tôi luôn cho rằng đó chính là ưu điểm của anh mà tôi cần học hỏi.

    Khi tôi mang bầu sắp đến ngày sinh, chồng tôi có nói vì bà nội vẫn bận đi làm nên anh sẽ thuê người chăm sóc tôi trong kì ở cữ. Nhưng tôi nói mẹ mình sẽ thu xếp việc nhà để lên chăm tôi tầm một tháng. Anh nói “mẹ lên chơi thì được chứ anh không muốn phiền bà” nhưng vì đó là mong muốn của tôi nên anh đồng ý.

    Tôi sinh được ba ngày thì mẹ tôi lên. Nghĩ đến cảnh những ngày tới có mẹ đẻ chăm tôi mừng đến rơi nước mắt. Nhưng ngày vui quá ngắn ngủi. Hôm mẹ lên, sữa tôi vẫn chưa về, thằng bé khóc trong khi tôi pha sữa. Mẹ tôi bế cháu, vừa dỗ vừa vờ mắng. Bà hôn lên má, lên mặt cháu cưng nựng. Đúng lúc đó chồng tôi vào. Anh đón lấy con trên tay bà rồi nói: “Mẹ đừng có hôn hít lên mặt cháu như vậy, mất vệ sinh. Cháu đang nhỏ dễ lây bệnh lắm”. Mẹ tôi không nói gì, im lặng ra ngoài.

    Tới sáng mai, khi chồng đã đi làm, tôi bất ngờ thấy mẹ xách túi bảo về quê. Mẹ nói mẹ không ở được, con rể coi thường mẹ nhà quê bẩn thỉu này nọ. Tôi cố giải thích cho mẹ hiểu là chồng tôi tính hơi sạch sẽ với lại không khéo ăn khéo nói thôi chứ không có ý gì. Nhưng mẹ không chịu.

    Tôi gọi điện cho chồng, bảo anh làm mẹ giận rồi, mẹ đòi về quê rồi với mong muốn anh nói chuyện với mẹ, xin lỗi mẹ một tiếng để bà đừng giận, nhưng chồng tôi lại nói thế này: “Nếu mẹ không muốn ở thì em cứ để mẹ về. Chứ với con cái mà mẹ cũng tự ái vặt kiểu đó thì anh không chắc là sẽ chiều mẹ được. Con mình còn nhỏ, đề kháng yếu, người già thì lắm bệnh tật, làm như vậy là không tốt. Bà thương cháu thì càng phải giữ cho cháu chứ”.

    Mẹ tôi về rồi, tôi chỉ biết ngồi khóc. Sau khi biết tôi sinh con, mẹ tôi đã thu xếp việc nhà cửa để lên chăm con chăm cháu. Bà mới vừa lên hôm qua thì sáng nay đã xách đồ về rồi. Về trong nỗi ấm ức vì bị con rể chê bai bẩn thỉu gây bệnh.

    Càng thương mẹ, tôi lại càng cảm thấy giận chồng. Anh với tôi nói thế nào cũng được, nhưng với mẹ vợ thì phải khác chứ. Nghĩ xem những lời anh nói, có người nào mà cảm thấy dễ chịu không.

    Vậy mà anh còn nói không sai, còn bảo mẹ tự ái vặt. Có phải thâm tâm chồng tôi coi thường nhà vợ ở quê nên mới nói năng không ngần ngại khách sáo vậy không?

  • Có hai gia đình sinh đôi nổi tiếng cả vùng vì có 2 đứa con gái sinh đôi và 2 cậu con trai sinh đôi

    Có hai gia đình sinh đôi nổi tiếng cả vùng vì có 2 đứa con gái sinh đôi và 2 cậu con trai sinh đôi

    Ở một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng xanh mướt, có hai gia đình sinh đôi nổi tiếng cả vùng: gia đình tôi và gia đình anh em sinh đôi nhà họ Trần. Tôi là Hương, một trong hai chị em sinh đôi của nhà họ Lê. Chị em tôi, Hương và Lan, giống nhau như hai giọt nước, từ khuôn mặt, dáng người, đến cả giọng nói. Bên nhà họ Trần cũng có hai anh em sinh đôi, Long và Phong, cũng giống nhau y hệt, đến mức ngay cả người thân đôi khi còn nhầm lẫn.

    Hương và Lan chúng tôi từ nhỏ đã thân với Long và Phong. Bốn đứa thường chơi chung, lớn lên cùng nhau, và tình cảm cũng dần nảy nở. Tôi yêu Long, còn Lan yêu Phong. Dù giống nhau, nhưng tính cách của bốn chúng tôi lại khác biệt. Tôi và Long đều trầm tính, ít nói, còn Lan và Phong thì hoạt bát, vui vẻ. Bố mẹ hai bên biết chuyện tình cảm của chúng tôi, ban đầu cũng lo lắng vì sợ nhầm lẫn, nhưng thấy chúng tôi yêu nhau thật lòng, cuối cùng cũng đồng ý cho cưới.

    Ngày cưới được tổ chức cùng một lúc cho cả hai cặp, để tiết kiệm chi phí và cũng để thêm phần rộn ràng. Cả làng kéo đến dự, không khí náo nhiệt chưa từng có. Tôi và Lan mặc áo dài đỏ giống hệt nhau, còn Long và Phong thì mặc vest đen giống nhau như đúc. Khách khứa nhìn vào, ai cũng cười phá lên: “Trời ơi, giống thế này thì làm sao phân biệt được ai là cô dâu, ai là chú rể đây?”

    Trong suốt buổi lễ, mọi người liên tục nhầm lẫn. Có người chúc mừng tôi và Phong, có người lại chúc mừng Lan và Long. Tôi và Lan chỉ biết cười trừ, còn Long và Phong thì liên tục đùa: “Cứ để mọi người đoán, vui mà!” Chỉ có bố mẹ hai bên là phân biệt được chúng tôi. Bố tôi bảo: “Hương có nốt ruồi nhỏ ở cổ, còn Lan thì không. Còn Long và Phong thì thằng Long có vết sẹo nhỏ ở tay, thằng Phong không có.” Nhưng khách khứa thì làm sao để ý được những chi tiết nhỏ như thế, nên cả buổi lễ cứ rối loạn cả lên.

    Đến phần trao nhẫn, tôi và Long đứng một bên, Lan và Phong đứng một bên. Nhưng vì hai cặp quá giống nhau, khách khứa vẫn không biết ai vào với ai. Thậm chí, có lúc tôi còn nghe một bà cô trong làng thì thầm: “Không biết lát nữa chúng nó có nhầm phòng không nữa!” Tôi nghe mà đỏ mặt, chỉ biết cười trừ.

    Sau một ngày tiếp khách, Long và Phong đều say mềm. Hai anh em bị bạn bè chuốc rượu không ngừng, đến mức không còn biết trời đất là gì. Tôi và Lan phải dìu hai chú rể vào phòng tân hôn. Vì đám cưới tổ chức ở nhà tôi, hai phòng tân hôn được chuẩn bị ở hai đầu nhà, cách nhau một hành lang dài. Tôi dìu Long vào phòng bên trái, còn Lan dìu Phong vào phòng bên phải. Trước khi đóng cửa, tôi còn dặn Lan: “Chị em mình giống nhau, nhưng đừng để hai anh nhầm đấy nhé!” Lan cười lớn: “Yên tâm, chị em mình biết mà!”

    Nhưng chuyện gì đến cũng đến. Đêm đó, vì say rượu, Long và Phong không còn tỉnh táo. Trong cơn mơ màng, Long tỉnh dậy, thấy phòng tối om, tưởng mình đang ở phòng của Phong, nên lảo đảo đi sang phòng bên phải. Còn Phong, cũng trong tình trạng say xỉn, lại mò sang phòng bên trái, nghĩ rằng mình đang đi đúng phòng. Tôi và Lan, vì mệt mỏi sau một ngày dài, cũng ngủ thiếp đi, không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.

    Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thấy người nằm bên cạnh mình không phải Long mà là… Phong! Tôi hoảng hốt, hét lên: “Phong, sao anh lại ở đây? Long đâu rồi?” Phong nghe tiếng hét, giật mình tỉnh dậy, mặt mày tái mét: “Hương? Sao lại là em? Anh… anh tưởng anh ở phòng mình!” Cùng lúc đó, từ phòng bên kia, Lan cũng hét lên: “Long, sao anh lại ở đây? Phong đâu rồi?”

    Cả bốn chúng tôi lao ra hành lang, mặt mày ngơ ngác. Tôi và Lan nhìn nhau, rồi nhìn hai anh em sinh đôi, không ai nói nên lời. Đúng lúc đó, bố mẹ tôi và bố mẹ Long – Phong cũng nghe tiếng ồn, chạy lên. Bố tôi thấy cảnh tượng bốn đứa chúng tôi, quần áo xộc xệch, đứng giữa hành lang, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Ông tối sầm mặt mày, quát lớn: “Mấy đứa làm cái trò gì thế này? Đêm tân hôn mà để nhầm người thế à?”

    Mẹ tôi thì ôm đầu, than thở: “Trời ơi, tôi đã bảo mà! Sinh đôi cưới sinh đôi, kiểu gì cũng có ngày loạn lên! Giờ thì hay rồi, nhầm cả đêm tân hôn!” Bố mẹ Long – Phong cũng không khá hơn, mặt mày tím tái, không nói nên lời. Cả hai bên gia đình đều sốc nặng, không biết phải xử lý thế nào.

    Sau sự cố đêm tân hôn, không khí giữa hai gia đình trở nên căng thẳng. Bố mẹ tôi và bố mẹ Long – Phong đều cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn mặt nhau. Tôi và Lan thì vừa giận vừa buồn, không biết phải đối diện với chồng mình thế nào. Long và Phong cũng áy náy, liên tục xin lỗi, nhưng sự đã rồi, không thể thay đổi được.

    Dù sau đó, chúng tôi cố gắng làm lành và tiếp tục cuộc sống hôn nhân, nhưng vết rạn trong lòng mỗi người không thể xóa bỏ. Tôi luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến việc Phong đã ở bên mình đêm tân hôn, còn Lan cũng không thoải mái khi biết Long đã ở bên cô ấy. Long và Phong, dù không cố ý, nhưng cũng không thể quên được sự cố ấy, khiến tình cảm giữa hai anh em sinh đôi cũng trở nên gượng gạo.

    Câu chuyện về đêm tân hôn của hai cặp sinh đôi nhanh chóng lan khắp làng, trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Có người cười, có người thương, nhưng với chúng tôi, đó là một bài học đắt giá về sự cẩn thận và trách nhiệm, đặc biệt trong những dịp quan trọng như ngày cưới. Dù thời gian có thể làm mờ đi ký ức, nhưng sự cố ấy mãi mãi là một vết sẹo trong lòng hai gia đình sinh đôi chúng tôi.