Bà chủ dúi cho tôi 200 triệu trước khi lên xe về quê, nhưng chỉ vài phút sau, CA ập đến và cuộc điện thoại từ bà ta khiến tôi ch-eet l-ặng…
Tôi nghỉ làm giúp việc trong căn biệt thự ấy sau gần 3 năm gắn bó. Chồng ở quê đang bệɴʜ nặng, bác sĩ bảo khó qua khỏi, tôi chẳng còn tâm trí đâu để ở lại thành phố. Thu dọn ít đồ, tôi chào bà chủ – người đàn bà sang trọng, ăn nói nhẹ nhàng mà luôn giữ một khoảng cách lạ lùng.
Tôi vừa định bước lên xe khách, thì bà chủ bất ngờ chạy theo, trên tay cầm một phong bì dày cộp.
“Cô cầm lấy đi, coi như chút vốn về quê lo cho chồng,” bà nói, giọng đầy xúc động.
Tôi cảm động đến nghẹn lời, chỉ biết cúi đầu cảm ơn. Phong bì nặng trĩu — tôi thoáng mở ra, thấy toàn tờ 500 nghìn mới tinh. Bà chủ cười: “200 triệu, cô giữ cẩn thận, đừng để ai biết.”
Xe chuẩn bị rời bến. Tôi vừa đặt túi lên giá hành lý, thì bất ngờ vài người mặc sắc phục ập đến.
“Hành khách ngồi hàng ghế giữa, vui lòng xuống kiểm tra hành lý!”
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, thì túi xách bị mở ra, bên trong – ngoài quần áo – còn có một phong bì khác. Nhưng phong bì này không phải của tôi, mà chứa… một xấp giấy tờ đỏ chói và vài túi nhỏ đựng gì đó trông như chất cấm.
Tôi chết lặng, lắp bắp giải thích, nhưng ánh mắt nghi ngờ của mọi người như lưỡi dao xoáy vào tim. Ngay lúc ấy, điện thoại trong túi reo lên. Là bà chủ.
Giọng bà bình thản đến lạnh người:
“Cô ngoan ngoãn hợp tác đi, đừng cố thanh minh. Tôi có cách khiến mọi người tin cô là người mang hàng. Còn nhớ tối qua cô dọn đồ không? Camera quay lại hết rồi.”
Tôi run rẩy hỏi: “Tại sao bà lại làm vậy?”
Bà cười khẽ: “200 triệu không phải tiền cho không đâu. Là tiền để mua lại sự im lặng của cô. Nhưng xem ra cô không đủ khôn để giữ miệng…”
Đường dây điện thoại ngắt. Ngoài kia, tiếng còi xe hú dài… Tôi bàng hoàng nhận ra — mình vừa bị gài vào một ván cờ mà không hề hay biết
