Chiều hôm anh Nam xách vali ra bến xe, mưa lất phất như tơ.
Chị Hương dúi vào tay anh tờ giấy ghi địa chỉ và tấm ảnh gia đình chụp trước căn nhà mái tôn cũ.
“Anh ráng làm, em với con đợi. Vay ba trăm triệu, em lo trả dần. Chỉ mong anh bình an.”
Anh gật đầu, cười nhạt:
“Bên đó lương cao lắm. Ba năm thôi, mình sẽ đổi đời.”
Ba năm… nhưng rồi bảy năm trôi qua, anh không gửi về một đồng, không gọi về một cuộc.
Chị Hương một mình nuôi con, làm thuê rửa chén, giặt đồ cho người ta.
Ngày đi mười tiếng, đêm về vẫn ngồi ghi sổ nợ, từng dòng chữ nguệch ngoạc, ướt nhòe nước mắt.
Con trai chị – thằng Bi – lớn lên trong tiếng chờ đợi.
“Mẹ ơi, sao ba không về? Bạn con bảo ba nó gửi quà mỗi tháng.”
Chị xoa đầu con, cười gượng:
“Ba con làm xa, khi nào có tiền ba sẽ gửi. Ba thương con lắm mà.”
Đêm, chị thường thức đến khuya, nghe tiếng mưa gõ mái tôn mà lòng thắt lại.
Trong hộp gỗ nhỏ, chị vẫn giữ tấm ảnh cưới, lá thư đầu tiên anh gửi khi mới sang Nhật – lá thư duy nhất.
Từ đó, im lặng kéo dài như vực thẳm.
Bảy năm sau.
Một buổi sáng, tiếng xe hơi dừng trước cổng.
Hàng xóm ùa ra:
“Chồng Hương về rồi kìa!”
Chị Hương đặt rổ rau xuống, lòng run lên.
Cửa xe mở, anh Nam bước ra, áo sơ mi trắng, đồng hồ sáng bóng.
Đi bên cạnh anh là một cô gái trẻ ôm đứa bé tầm hai tuổi, tay dắt thêm một đứa lớn hơn.
Anh nhìn chị, lạnh lùng:
“Tôi về lấy lại nhà. Cô dọn ra khỏi đây đi.”
Chị lặng người.
“Anh nói gì vậy? Nhà này tôi làm thuê, trả nợ, trả lãi, dựng lại từng viên gạch…”
Anh phẩy tay:
“Giấy tờ vẫn tên tôi. Cô ở nhờ đủ rồi.”
Cô gái trẻ phía sau cười nhạt:
“Anh ơi, nói nhiều với loại người đó làm gì.”
Thằng Bi đứng trong nhà, mắt rưng rưng:
“Ba ơi, con là Bi đây! Con lớn rồi nè!”
Anh Nam quay đi, không đáp.
Chiều hôm đó, người ta thấy chị Hương ngồi ở bờ sông, tay cầm tấm ảnh cưới, bên cạnh là đôi dép cũ.
Trời mưa tầm tã.
Có người chạy đến, nhưng chỉ thấy chị đứng dậy, bước xuống dòng nước lạnh…
Không ai còn gặp lại chị nữa.
Một tháng sau, anh Nam rao bán căn nhà.
Anh nói với hàng xóm:
“Cô ta chết rồi, tôi cần tiền nuôi con nhỏ.”
Nhưng từ ngày đó, trong căn nhà đêm nào cũng có tiếng nước chảy róc rách, như ai đang giặt đồ bên bờ sông.
Anh Nam mất ngủ triền miên.
Mỗi khi soi gương, anh thấy có bóng người phụ nữ tóc dài đứng sau lưng.
Anh bỏ nhà, dọn lên thành phố.
Hai năm trôi qua.
Anh Nam phá sản, vợ mới bỏ đi theo người khác.
Anh xin làm công nhân, lang thang ở khu trọ rẻ tiền.
Một hôm, anh nhận được phong bì chuyển phát nhanh — không ghi người gửi.
Bên trong là tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất — chính căn nhà cũ.
Tên chủ sở hữu đã đổi: Nguyễn Hương.
Anh sững sờ.
“Không thể nào… cô ta chết rồi…”
Dưới cùng là dòng chữ nắn nót:
“Anh đừng lo, tôi vẫn sống. Chỉ khác là không còn ở thế giới của anh nữa.”
Anh run rẩy, tìm đến địa chỉ ghi ở cuối thư — một ngôi trường nhỏ vùng ven thành phố.
Người bảo vệ chỉ tay:
“Cô Hương dạy ở dãy nhà sau, đang dạy lớp 3 đó.”
Anh bước tới cửa lớp, qua khung cửa sổ, thấy chị Hương đang đứng giảng.
Vẫn mái tóc dài, vẫn dáng người gầy, nhưng ánh mắt bình thản lạ thường.
Bên cạnh chị là một người đàn ông khác, mặc áo bác sĩ, cười nói với học sinh – người ta gọi là “thầy Minh”, chồng cô giáo Hương.
Anh Nam đứng như trời trồng.
Khi chuông tan học vang lên, chị Hương nhìn ra, thấy anh.
Không ngạc nhiên, không sợ hãi.
Chị chỉ nói nhẹ:
“Chào anh, đã lâu không gặp.”
Anh lắp bắp:
“Em… không chết sao? Họ nói…”
“Tôi chỉ biến mất khỏi cuộc đời anh thôi.”
Rồi chị bước lại gần, giọng bình thản mà sắc lạnh:
“Anh biết căn nhà cũ giờ làm gì không? Tôi lập thành mái ấm cho phụ nữ bị chồng bỏ. Căn nhà anh đuổi tôi đi — giờ là nơi người ta tìm thấy bình yên.”
Anh Nam cúi gằm, không nói được gì.
Chị nhìn anh, nụ cười thoáng buồn:
“Đời này, có những thứ mất rồi, đừng mong tìm lại.”
Anh ngẩng lên thì chị đã quay đi, bước lên xe cùng chồng mới.
Chiếc xe rời đi, bỏ lại anh đứng một mình giữa sân trường, mưa bắt đầu rơi lất phất — y như ngày anh ra đi bảy năm trước.
Anh ngồi thụp xuống, bàn tay run rẩy chạm vào vũng nước mưa loang loáng.
Trong đó phản chiếu khuôn mặt anh — già nua, mệt mỏi, và trống rỗng.
Tối hôm ấy, người bảo vệ trường kể lại:
“Trước khi đi, cô Hương để lại phong bì nhờ tôi đưa cho ai tên Nam tới tìm.”
Anh mở ra — là tấm ảnh cưới cũ, đã được ép lại, kèm dòng chữ nguệch ngoạc:
“Cảm ơn anh. Nếu không có bảy năm ấy, tôi chẳng thể trở thành con người hôm nay.”
Anh gục xuống, nước mắt lẫn trong mưa.
Ngoài kia, gió thổi qua hàng phượng vĩ, nghe như tiếng sông năm nào đang thì thầm —
nhắc lại những gì anh đã đánh mất mãi mãi.
