Anh rể ốm bất ngờ gọi tôi vào phòng riêng nhờ một việc tế nhị, tôi chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh

Anh rể tôi bị tai biến sau một vụ tai nạn lao động cách đây hai năm. Từ một người đàn ông khỏe mạnh, nhanh nhẹn, giỏi giang, giờ anh nằm liệt một chỗ, nửa người tê liệt, miệng méo, nói năng khó khăn. Căn nhà trước kia luôn đầy tiếng cười, giờ chỉ còn tiếng máy thở và tiếng chị tôi thở dài mỗi đêm.

Ngày trước, anh là người đàn ông trong mơ của bao cô gái. Cao lớn, hiền lành, thương vợ, chăm con. Chị tôi lấy anh, hai vợ chồng chỉ có một căn nhà nhỏ, làm lụng vất vả mà lúc nào cũng nắm tay nhau đi chợ, cười nói rổn rảng. Tôi vẫn nhớ, lúc tôi còn là sinh viên, anh rể luôn để dành cho tôi ít tiền lẻ: “Em ráng học giỏi, sau này có công việc ổn định, anh mừng cho em.”
Vậy mà, số phận nghiệt ngã đến nỗi người đàn ông ấy giờ nằm bất động, ánh mắt lúc nào cũng buồn buồn, xa xăm.

Tối hôm đó, trời mưa tầm tã, chị tôi đi chợ đêm bán hàng, còn tôi ở nhà trông anh. Đang loay hoay lấy nước trong nhà tắm để rửa mặt cho anh thì anh gọi khẽ: “Em… vào đây anh nhờ chút việc riêng…” Giọng anh run run, hơi thở yếu. Tôi thoáng khựng lại, vì bình thường anh ít khi nói chuyện, cũng chưa bao giờ gọi tôi riêng tư như vậy.

Tôi bước tới, tim đập nhanh, cảm giác bối rối chẳng hiểu vì sao. Anh nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt mỏi mệt nhưng sâu thẳm, như chứa điều gì đó anh đã giữ trong lòng quá lâu. Anh cố gắng cử động 1 bên tay chưa bị liệt hẳn ra hiệu cho tôi lại gần nữa. Từ ngày anh ốm hôm nay là lần đầu tiên anh gọi tôi vào phòng riêng, cả người tôi bủn rủn…

Anh thều thào: “Anh biết… em thương chị em lắm. Nhưng nếu… nếu một ngày anh không còn nữa… em hứa với anh một chuyện được không?”. Tôi lúng túng: “Anh cứ nói đi ạ.” Anh nuốt nước bọt khó nhọc, giọng đứt quãng: “Em hãy khuyên chị em… đi bước nữa. Anh không muốn chị ấy sống cô đơn cả đời. Chị em tốt lắm, xứng đáng được yêu thương thêm lần nữa, chứ không phải vùi mình trong quá khứ như anh.”

Tôi chết lặng. Tim tôi thắt lại. Giây phút đó, mọi nghi ngờ, sợ hãi, bối rối tan biến. Tôi chỉ thấy một người đàn ông — tàn tật, nhưng vẫn yêu vợ đến quặn lòng. Anh nói tiếp, giọng nghẹn lại: “Anh nằm đây, nghe tiếng chị em khóc mỗi đêm mà đau hơn cả chết. Anh chẳng còn làm được gì cho chị ngoài một lời nhắn gửi… Nếu anh ra đi, em đừng để chị khép lòng lại với thế giới.”

Nước mắt tôi rơi ướt cả tay anh. Tôi nắm chặt lấy tay anh mà không nói nổi câu nào. Anh rể tôi – người mà cuộc đời đã cướp đi sức khỏe, giờ lại sợ cướp luôn hạnh phúc của người vợ anh yêu. Tôi bật khóc: “Anh đừng nói thế, chị thương anh nhiều lắm. Chị không bao giờ bỏ anh đâu.”. Anh mỉm cười, nước mắt tràn ra: “Anh biết. Nhưng tình yêu cũng phải có tự do. Anh không muốn chị giam mình mãi trong nỗi thương hại.” Tôi không muốn nghe thêm nữa, chỉ muốn bỏ chạy ngay ra khỏi phòng..

Tôi rời phòng mà hai mắt sưng đỏ. Đêm đó, tôi ngồi nhìn mưa rơi ngoài hiên, nước mắt cứ rơi không dứt. Tôi hiểu, có những tình yêu không cần nói thành lời, chỉ cần nhìn ánh mắt là thấy cả một đời hy sinh. Từ hôm ấy, tôi chăm anh cùng chị, dù chỉ giúp được chút ít. Nhiều người bảo chị tôi khổ, nhưng tôi thấy chị may mắn – vì có một người chồng dù nằm liệt vẫn nghĩ cho vợ trước tiên.

Một năm sau, anh mất. Anh đi thanh thản, môi vẫn nở nụ cười. Trong lá thư anh để lại cho chị, chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ run run: “Nếu có kiếp sau, anh vẫn chọn em, dù chỉ được nhìn thấy em thêm một lần thôi.” Chị tôi khóc ngất. Còn tôi – người từng sợ hãi khi bị gọi vào phòng hôm ấy – giờ mới hiểu, có những “việc tế nhị” không phải là điều xấu hổ, mà là lời nhắn gửi đẹp nhất về tình yêu, lòng bao dung và sự cao thượng của một người đàn ông.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *