Cưới con gái lúc vàng có 80, họ hàng trong nhà đều mừng con mỗi người một chỉ, tổng cộng khoảng 10 cây vàng, giờ con của họ lần lượt cưới lúc vàng đã 16, tôi nhìn giá sót ruột nên quy ra tiền cộng bằng lãi ngân hàng đi lại, nào ngờ tối về nhà nhận được tin nhắn đứng hình…

Cưới con gái lúc vàng có 80, họ hàng trong nhà đều mừng con mỗi người một chỉ, tổng cộng khoảng 10 cây vàng, giờ con của họ lần lượt cưới lúc vàng đã 16, tôi nhìn giá sót ruột nên quy ra tiền cộng bằng lãi ngân hàng đi lại, nào ngờ tối về nhà nhận được tin nhắn đứng hình…

Xóm Trung, huyện Yên Phúc, tỉnh Hòa Nam.

Ông Phúc, 58 tu;/ổi, là người cẩn thận, tính toán nhưng lại rất thật thà. Năm xưa, khi gả con gái út là Thảo, vàng chỉ có 80 nghìn một chỉ. Cả họ mừng cho cô, người ít một chỉ, người nhiều hai, tính ra được gần 10 cây vàng.
Thời đó, số tiền ấy lớn lắm. Ông vẫn nhớ cảm giác rưng rưng khi xếp từng phong bì vào khay, miệng cảm ơn lia lịa.

Giờ đã hơn hai mươi năm. Con cái của họ hàng lần lượt tới tuổi dựng vợ gả chồng. Nhưng giá vàng thì tăng vùn vụt — hơn 16 triệu một chỉ.

Ngồi cộng lại, ông Phúc nhẩm mà thở dài:

“Nếu tính theo vàng bây giờ, tôi mừng lại cho mỗi đám chắc toi nửa cái nhà mất.”

Bà Hiền, vợ ông, chỉ cười:

“Thì mừng theo thời thôi, có ai ép đâu.”

Nhưng ông Phúc vốn không chịu “thiệt lý”. Thế là ông làm bảng tính rõ ràng: số vàng mừng năm xưa quy ra tiền, cộng thêm lãi suất ngân hàng suốt 20 năm, ra con số cụ thể từng nhà.

Đám cưới con anh cả nhà bác Tư hôm ấy, ông Phúc ăn mặc chỉnh tề, đến bàn mừng, rút phong bì đưa tận tay cô dâu chú rể rồi nói rành rọt:

“Ngày xưa bác mừng bố mẹ các con 1 chỉ vàng, nay vàng tăng gấp đôi, bác quy ra tiền, tính cả lãi ngân hàng 20 năm. Đây là 6 triệu 800 nghìn, đúng bằng lãi suất trung bình 7%/năm.”

Cả bàn tròn ngây ra. Có người phì cười, có người đỏ mặt.

Người ta xì xào:

“Chắc ông Phúc tính cả hơi thở theo giá vàng luôn quá!”

Tối về, ông tự hào lắm. Ông nghĩ mình làm đúng, vừa công bằng, vừa sòng phẳng.

Thế nhưng nửa đêm, điện thoại ông rung liên tục.
Một tin nhắn gửi đến từ số lạ khiến ông điế-ng người vội vàng đi mua vàng trả…

…Tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy dòng, nhưng khiến ông Phúc ngồi chết lặng trên giường, tim đập thình thịch:

“Bác Phúc, hồi đó bác mừng đám cưới em một chỉ vàng, em vẫn giữ tờ giấy ghi rõ. Nhưng bác nhớ không — năm đó vàng bác mừng là vàng non. Giờ bác tính lãi thì tính cho đủ nha bác, chứ đừng quên hồi đó bác còn nợ em 2 phân.”

Ông Phúc run tay đọc đi đọc lại. “Vàng non”… đúng là năm đó ông có mượn vàng của tiệm quen, họ bảo “vàng non chút xíu, nhưng bóng đẹp, ai mà biết”. Ai ngờ hai mươi năm sau, người ta vẫn nhớ.

Chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại lại reo liên tục. Hết anh em, họ hàng, bạn bè gọi tới:

“Bác tính lãi hả? Thế thì tụi cháu cũng tính lại luôn. Năm đó bác gả con, ai mừng vàng thật, ai mừng vàng tây, ghi sổ đủ cả nha bác!”

“Bác công bằng quá, thôi thì tính cho công bằng luôn!”

Rồi người ta gửi hình: ảnh sổ mừng cưới, ảnh phong bì, thậm chí có người còn chụp lại tờ giấy ghi “Bác Phúc mừng 1 chỉ vàng 75%, có hóa đơn đây.”

Càng đọc, ông Phúc càng thấy hoa mắt.
Bà Hiền nhìn chồng, thở dài:

“Thấy chưa, em nói rồi, chuyện mừng cưới là tấm lòng, không phải bảng lãi suất.”

Sáng hôm sau, ông Phúc đi xe máy ra tiệm vàng, lặng lẽ mua lại 10 cây vàng y như năm xưa, gói kỹ trong túi vải.
Trưa, ông đến từng nhà, không nói gì, chỉ đặt phong bì xuống, nhoẻn miệng:

“Thôi, coi như xóa nợ. Từ nay, ai cưới ai, tôi chỉ mừng một lời chúc, khỏi tính lời lãi gì nữa.”

Cả xóm nghe chuyện, vừa cười vừa thương.
Còn ông Phúc — từ hôm đó, bỏ luôn thói ghi chép vàng bạc, chỉ còn giữ một quyển sổ nhỏ, viết mấy dòng:

“Tình cảm không tính bằng giá vàng. Tình người, để lâu, càng quý.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *