Chồng ngoaitinh với nữ sinh đại học, anh ta đã chuyển 4 tỷ sang tài khoản bé 3, tôi ly h/ôn rồi dạy cho hắn bài học
Tôi tên là Hạnh. 35 tuổi. Là một giáo viên cấp 3 ở quận Thanh Xuân, Hà Nội. Cuộc sống của tôi từng được mọi người ngưỡng mộ: chồng làm giám đốc chi nhánh ngân hàng, con gái học trường chuyên, nhà có xe, có nhà mặt phố, chẳng thiếu thứ gì.
Tôi từng nghĩ mình đã “an cư lạc nghiệp”, chỉ cần sống tử tế, làm người vợ hiền, mẹ đảm, là cả đời sẽ bình yên.
Cho đến một buổi chiều tháng Tám, khi tôi đang chấm bài thì có một cô gái trẻ tìm đến. Cô ta mặc váy trắng, tóc buộc cao, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến kỳ lạ.
“Chị là vợ anh Dũng đúng không ạ?” – cô ta hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy ngạo nghễ.
Tôi gật đầu.
Cô ta mở túi, rút ra một tập giấy – là các bản in từ tin nhắn Zalo, hình ảnh chụp trong khách sạn, vân vân và mây mây. Tim tôi thắt lại. Người đàn ông trong ảnh, chính là chồng tôi.
Tôi lặng người. Gần như không còn nghe được lời cô gái nói sau đó, cho đến khi cô ta đặt thêm một tờ giấy nữa xuống bàn – một đơn tố cáo hành vi cưỡng bức.
“Tôi chưa gửi đơn này đi,” cô gái nói, “vì tôi nghĩ đến chị. Nếu chị đưa cho tôi hai tỷ, tôi sẽ để yên mọi chuyện. Mọi thứ tôi có, sẽ biến mất ngay sau khi nhận tiền.”
Tôi nghẹn họng. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng chồng mình lại làm chuyện như vậy. Nhưng trong đầu tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải cứu anh ấy. Phải giữ gìn danh dự cho gia đình, cho con gái tôi.
Tôi xin cô ta ba ngày để xoay tiền. Sau đêm đó, tôi không ngủ. Tôi không nói gì với Dũng. Tôi âm thầm bán chiếc xe đứng tên mình, vay mượn từ bạn bè và lấy sổ đỏ nhà bố mẹ đ/ẻ đem đi thế chấp ngân hàng. Ba ngày sau, tôi đưa cô ta đủ số tiền.
Tôi còn viết tay một tờ cam kết: “Khoản tiền này được gửi tặng tự nguyện, không liên quan đến pháp lý hay tranh chấp dân sự.” Chính tay tôi ký tên, đóng dấu vân tay.
Tôi ngỡ, mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đó.
Nhưng đúng hai tuần sau, khi tôi về nhà sau buổi dạy, thì thấy nhà cửa trống hoác. Đồ đạc gần như bị chuyển đi hết. Tài khoản ngân hàng chung chỉ còn vài trăm nghìn. Điện thoại của chồng tôi không liên lạc được nữa. Con gái thì được đón về quê nội “nghỉ hè”.
Tôi hoảng hốt gọi ngân hàng, thì biết rằng sổ tiết kiệm 3 tỷ đứng tên chồng đã được tất toán cách đó vài ngày. Tôi kiểm tra pháp lý căn nhà – phát hiện chồng tôi đã sang tên từ ba tháng trước, cho một người phụ nữ tên H.T.L.
Tôi như phát điê/n.
Khi tôi thuê người lần ra danh tính cô gái đến tống tiền mình, thì sự thật còn tàn nhẫn hơn: cô ta không phải nạ/n nh/ân. Cô ta là tình nhân của chồng tôi từ gần một năm nay. Hai người hợp sức…

Tôi không còn khóc nữa. Mọi cảm xúc như đóng băng. Tôi nhìn lại tất cả: tôi đã đưa 2 tỷ – bằng chính tay mình. Anh ta rút thêm 3 tỷ sổ tiết kiệm. Căn nhà đứng tên người khác. Con gái bị đưa đi. Tài khoản sạch trơn.
Họ không chỉ phản bội – mà còn muốn hủy diệt tôi.
Nhưng họ quên mất một điều:
Tôi là giáo viên dạy Ngữ văn suốt 12 năm – tôi không ngây thơ như họ tưởng. Tôi chỉ từng quá tin.
Tôi bắt đầu phản công.
VIỆC ĐẦU TIÊN – ÂM THẦM “DỌN XÁC” HỢP PHÁP
Tôi đến công an phường và phòng công chứng, khai báo: “Tôi bị mất toàn bộ giấy tờ cá nhân, trong đó có cả giấy tờ nhà đất, hôn nhân, hộ khẩu…”
Tôi xin cấp lại căn cước, và làm thủ tục khóa hồ sơ sang tên với lý do bị lợi dụng giấy tờ.
Tôi còn nộp đơn ngăn chặn giao dịch tại Văn phòng đăng ký đất đai với lý do:
“Tôi nghi ngờ chữ ký bị giả mạo – yêu cầu tạm dừng mọi giao dịch phát sinh từ 6 tháng gần đây.”
Tôi không nói tên ai. Tôi chỉ nộp đúng thủ tục. Tất cả đều đóng dấu tròn.
VIỆC THỨ HAI – LẬT KÈO “TỰ NGUYỆN”
Tôi biết tờ giấy tôi viết “tặng 2 tỷ tự nguyện” là tự trói mình. Nhưng tôi còn giữ lại bản ghi âm cuộc trò chuyện hôm đó – do chính con gái tôi từng dùng để tập phỏng vấn, vô tình mở sẵn trong điện thoại.
Trong đó, giọng cô ta rành rọt:
“Hai tỷ. Nếu không, tôi gửi đơn tố cáo. Đừng trách.”
Giấy tờ kia giờ thành bằng chứng cưỡng đoạt tài sản.
Tôi thuê một luật sư. Anh ta chỉ nói một câu:
“Chị cứ im lặng. Chúng ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lời.”
VIỆC THỨ BA – THU THẬP VẾT BẨN
Tôi lần ra danh tính cô gái: sinh viên năm ba một trường kinh tế, tên Loan. Tôi lần ra Facebook, TikTok, tài khoản chi tiêu, nhóm bạn, cả dãy trọ cô ta từng ở.
Tôi nói chuyện với chủ trọ. Ông ấy bảo:
“Hai tháng trước, thấy nó đi cùng một thằng đàn ông to béo, đeo đồng hồ vàng, vào phòng thu dọn đồ.”
Tôi âm thầm theo dấu. Và rồi… tôi tìm ra nơi chúng sống cùng nhau: một căn hộ cao cấp ở Linh Đàm. Hợp đồng thuê đứng tên H.T.L – chính là người được sang tên nhà tôi.
Mọi thứ quá rõ.
Khi mọi mảnh ghép đã xong, tôi bắt đầu “ra đòn”.
Đêm hôm đó, tôi gửi cùng lúc ba thứ:
-
Đơn tố cáo hành vi lừa đảo & chiếm đoạt tài sản – gửi Công an quận + Viện Kiểm sát.
-
Đơn ly hôn đơn phương, kèm yêu cầu phong tỏa tài sản chồng.
-
Video + ảnh + ghi âm đến chính… bố mẹ chồng, cùng câu duy nhất:
“Con xin phép giải quyết theo pháp luật.”
Chưa đầy 24 giờ sau, cả nhà nội tái mặt. Bố mẹ anh ta nhắn tôi:
“Con đừng làm lớn chuyện. Bố mẹ sẽ gọi nó về nói chuyện.”
Tôi nhắn lại:
“Con không còn là con dâu của bố mẹ nữa. Việc gì ra việc đó.”
Và rồi… “con cáo” đó tự chui đầu vào bẫy.
Anh ta gọi cho tôi sau gần một tháng biệt tích:
“Em muốn gì thì nói. Đừng điên nữa.”
Tôi bình thản đáp:
“Không muốn gì cả. Chỉ đợi tòa gọi. À, tiện, anh nhớ giữ tinh thần tốt nhé. Công an có thể mời anh bất cứ lúc nào.”
Đầu dây bên kia im bặt.
Nếu bạn muốn, mình sẽ viết tiếp phần cao trào trả thù thực chiến:
-
Hạnh kéo bồ trẻ ra ánh sáng?
-
Chồng la liếm quay về van xin?
-
Hay cô ấy dựng một cái bẫy “ngược” khiến cả hai thân bại danh liệt?
